Home (Tablo ft Lee Sora)

Kpop
2150
MrWind

Lời bài hát

< Hangul >

문턱은 넘어서면 어지러워
내게 편한 나의 경계선이어서
심장만 어지럽혀 치워둔 쓸모없는 감정은 먼지 덮여
여길 벗어나면 죽음
익숙한 슬픔보다 낯선 행복이 더 싫어서
걸음 버린 나
헌신발이 될까만 겁이나
세상, 세월, 사람 날 꺾어 신어서
잊고 있어
문 앞에 수북이 쌓인 신문과 고지서처럼 나와 상관없는 세상의 생각
요구들 내 앞에 늘어놓지 마
여기만은 들어오지 마

이젠 눈물 없이도 운다
그저 숨 쉬듯이 또 운다
집이 되어버린 슬픔을 한 걸음 벗어나려 해도 문턱에서 운다
나도 모르게 운다

내게 행복할 자격 있을까?
난 왜 얕은 상처 속에도 깊이 빠져있을까?
사는 건 누구에게나 화살세례지만 나만 왜 마음에 달라붙은 과녁이 클까?
감정이 극과 극 달리고 걸음 느린 난 뒤떨어져 숨 막히고 내 맘을 못 쥐어
세상을 놓쳐 몇 걸음 위 행복인데 스스로 한단씩 계단을 높여
누구에겐 두려운 일 하지만 내겐 웃음보다 자연스러운 일
사람이 운다는 것은 참을수록 길게 내뱉게만 되는 그저 그런 숨 같은 일
슬픔이 내 집이잖아
머물래 난 제자리에
잠시 행복 속으로 외출해도 반듯이 귀가할 마음인 걸 이젠 알기에

이젠 눈물 없이도 운다
그저 숨 쉬듯이 또 운다
집이 되어버린 슬픔을 한 걸음 벗어나려 해도 문턱에서 운다
나도 모르게 운다

집이 되어버린 내 슬픔 속에 그댈
집이 되어버린 내 슬픔 속에 그댈 초대해도 될까?

이젠 눈물 없이도 운다
그저 숨 쉬듯이 또 운다
집이 되어버린 슬픔을 한 걸음 벗어나려 해도 문턱에서 운다
나도 모르게 운다



~~~~~~~~


< Romanji >

mun teogeun neomeoseo myeon eojireo wo
naege pyeonhan naye gyeong gye seoni eoseo
shimjang man eojireob hyeo chiwo dun
sseulmo eobtneun gam jeongeun meonji deopyeo

yeogil biseo namyeon jugeum, iksuk han seulpeum
boda nasseon haengboki deo shilheoseo
georeum beorin na, heonshin bari dwelkka man geobina sesang
sewol, saram nal kkeokkeo shineoseo

itgo isseo, mun ape su buki ssahin shin mun gwa gojiseo
cheoreom nawa sang gwan eobtneun sesang ye saenggak yogudeul nae ape
neureo nohjima, This is my home, Leave me alone
yeogi maneun deureo ojima

ijen nunmul eobshi do unda
geujeo sumshwi deushi tto unda
jibi dwe eo beorin seulpeumeul
han georeum beoseo naryeo haedo
mun teogeseo unda
nado moreuge, unda

naege haengbok hal jagyeok isseulkka?
nan wae yateun sangcheo soge do gipi bbajyeo isseulkka?
saneun geon nugu ege na hwasal serye jiman
naman wae maeume dalla buteun gwanyeoki keulkka?

gam jeongi geuk gwa geuk dalligo
georeum neurin nan dwi tteoreojyeo sum makhigo
nae mameul mot jweo, sesangeul nohchyeo
myeot georeum wi haengbok inde seuseuro handan sshik gyedaneul nopyeo

nugu egen duryeo unil
hajiman naegen useum boda jayeon seureo unil
sarami unda neun geoseun
chameul surok gilge nae baet geman dwe neun geujeo geureon sum gateun il

Let me breathe
seulpeumi nae jibi janha meo mullae nan jejari e
jamshi haengbok sogeuro wechul haedo ban deushi
kwi ga hal maeum ingeol ijen algi e

ijen nunmul eobshi do unda
geujeo sumshwi deushi tto unda
jibi dwe eo beorin seulpeumeul
han georeum beoseo naryeo haedo
mun teogeseo unda
nado moreuge, unda

jibi dwe eo beorin nae
seulpeum soge geudael
jibi dwe eo, beorin nae
seulpeum soge geudael
chodae haedo dwelkka?

ijen nunmul eobshi do unda
geujeo sumshwi deushi tto unda
jibi dwe eo beorin seulpeumeul
han georeum beoseo naryeo haedo
mun teogeseo unda
nado moreuge, unda



~~~~~~~~


< English >

When I step past my door frame, I get dizzy
Because it’s the border to my comfort zone
The useless emotions that dirty my heart is covered with dust
If I get out of here, there’s death
Because I disliked the unfamiliar happiness more than the familiar sadness, I threw away my footsteps
I worry that I’ll become a pair of worn shoes
Because the world, time, people twistedly wear me
I forget. Like the heaps of newspapers and bills in front of my door,
Don’t leave the thoughts and demands of the world in front of me
This is my home – leave me alone
Just don’t come in here

Now I cry without tears
Just like breathing, I cry again
The sadness that became a home
Though I try to take a step out, I cry at the doorstep
I cry, without me knowing

Do I deserve to be happy?
Why have I fallen deeply into shallow scars?
Anyone may receive showers of arrows in life
But why is the target on my heart so big for me?
Emotions run from one end to another
But for a slow-paced me, I fall behind and out of breath
I cannot hold my heart and I lose the world
A few steps more is happiness but
I raise each step a little more
Anyone can be afraid of this
But to me, it’s more natural than laughter
Crying is easy like breathing – the more you hold it in, your more you let out
Let me breathe – sadness is my home
I want to stay here, in this place
Even if I go out to happiness for a moment
Now I know that I would want to go back

Now I cry without tears
Just like breathing, I cry again
The sadness that became a home
Though I try to take a step out, I cry at the doorstep
I cry, without me knowing

Inside my sadness that became my home,
Inside my sadness that became my home, can I invite you in?

Now I cry without tears
Just like breathing, I cry again
The sadness that became a home
Though I try to take a step out, I cry at the doorstep
I cry, without me knowing

Lời Việt

Khi đặt chân bước qua lối đi, tôi thấy choáng váng
Bởi vì đó là đường ranh nơi không gian tôi thấy yên ổn
Là thứ cảm xúc vô dụng đang bao bọc trái tim tôi bằng bụi bẩn
Nếu bước khỏi nơi đây, tôi chỉ còn cái chết
Vì tôi ghét thứ hạnh phúc xa lạ hơn nỗi buồn quen thuộc, tôi đã bỏ đi
Sợ rằng chính bản thân mình sẽ trở thành đôi giày mòn cũ
Vì cả thế giới, thời gian, con người đều bóp méo thân tôi
Tôi quên. Như đống báo và hóa đơn trước cửa nhà,
Đừng đặt suy nghĩ và yêu cầu của thế giới này trước mặt tôi.
Đây là nhà tôi – Để tôi yên.
Chỉ là, đừng bước vào đây.

Giờ tôi khóc mà không có nước mắt
Như nhịp thở, tôi lại khóc
Nỗi buồn giờ đã trở thành mái nhà tôi
Dù đã cố gắng bước ra ngoài, tôi lại khóc ngay bên thềm cửa
Tôi khóc, mà không biết rằng đang khóc.

Tôi có xứng đáng được hạnh phúc?
Tại sao tôi lại rơi vào trong sâu thẳm những vết sẹo nhạt nhòa?
Bất kì ai cũng có thể nhận hàng ngàn mũi tên tới tấp đến trong cuộc sống
Nhưng tại sao đích ngắm trên trái tim tôi lại lớn đến vậy?
Cảm xúc rơi từ người này qua kẻ khác
Nhưng là kẻ bước quá chậm, tôi rớt lại phía sau và nghẹn thở
Tôi không thể kiềm giữ trái tim, tôi đánh mất cả thế giới
Vài bước nữa thôi sẽ là hạnh phúc nhưng
Tôi lê dần bước chân mình thêm tí nữa
Bất kì ai cũng có thể lo sợ
Nhưng với tôi, nó tự nhiên hơn sự cười cợt
Khóc cũng dễ như thở vậy thôi – càng giữ lại bao nhiêu, càng đẩy ra bấy nhiêu
Để tôi thở đi - nỗi buồn là nhà của tôi
Tôi muốn ở đây, ở ngay chính đây
Ngay cả khi tôi bước ra ngoài để hạnh phúc đến chợt thoáng chốc
Giờ tôi biết rằng, tôi sẽ muốn quay về lại thôi.

Giờ tôi khóc mà không có nước mắt
Như nhịp thở, tôi lại khóc
Nỗi buồn giờ đã trở thành mái nhà tôi
Dù đã cố gắng bước ra ngoài, tôi lại khóc ngay bên thềm cửa
Tôi khóc, mà không biết rằng đang khóc.

Trong nỗi buồn giờ đã thành nhà của tôi,
Trong nỗi buồn giờ đã thành nhà của tôi, liệu có thể mời em bước vào được không?

Giờ tôi khóc mà không có nước mắt
Như nhịp thở, tôi lại khóc
Nỗi buồn giờ đã trở thành mái nhà tôi
Dù đã cố gắng bước ra ngoài, tôi lại khóc ngay bên thềm cửa
Tôi khóc, mà không biết rằng đang khóc.

Nếu bạn thích bài hát hãy để lại lời comment nhé