Lời bài hát
Nightwish
Song Of Myself lyrics
[1. From A Dusty Bookshelf]
[2. All That Great Heart Lying Still]
The nightingale is still locked in the cage
The deep breath I took still poisons my lungs
An old oak sheltering me from the blue
Sun bathing on it's dead frozen leaves
A catnap in the ghost town of my heart
She dreams of storytime and the river ghosts
Of mermaids, of Whitman's and the rude
Raving harlequins, gigantic toys
A song of mea song in need
Of a courageous symphony
A verse of mea verse in need
Of a ppure-heart singing me to peace
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing
All that great heart lying still
In silent suffering
Smiling like a clown until the show has come to an end
What is left for encore
Is the same old dead boy's song
Sung in silence
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing
A midnight flight into Covington Woods
A princess and a panther by m side
These are Territories I live for
I'd still give mt everything to love you more
[3. Piano Black]
A silent symphony
A hollow opus #1, 2, 3
Sometimes the sky is piano black
Piano black over cleansing waters
Resting pipes, verse of bore
Rusting keys without a door
Sometimes the within is piano black
Piano black over cleansing waters
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing
[4. Love]
I see a slow, simple youngster by a busy street,
With a begging bowl in his shaking hand.
Trying to smile but hurting infinitely. Nobody notices.
I do, but walk by.
An old man gets naked and kisses a model-doll in his attic
It's half-light and he's in tears.
When he finally comes his eyes are cascading.
I see a beaten dog in a pungent alley. He tries to bite me.
All pride has left his wild eyes.
I wish I had my leg to spare.
A mother visits her son, smiles to him through the bars.
She's never loved him more.
An obese girl enters an elevator with me.
All dressed up fancy, a green butterfly on her neck.
Terribly sweeet perfume deafens me.
She's going to dinner alone.
That makes her even more beautiful.
I see a model's face on a brick wall.
A statue of porcelain perfection beside a violent city kill.
A city that worships flesh.
The 1st thing I ever heard was a wandering
Man telling his story
It was you, the grass under my bare feet
The campfire in the dead of night
The heavenly black of sky and sea
It was us
Roaming the rainy roads, combing the guilded beaches
Waking up to a new gallery of wonders every morn
Bathing in places no-one's seen before
Shipwrecked on some matt-painted island
Clad in nothing but the surf - beauty's finest robe
Beyond all mortality we are, swinging in the breath of nature
In early air of the dawn of life
A sight to silence the heavens
I want to travel where life travels,
Following it's permanent lead
Where the air tastes like snow music
Where grass smells like fresh-born Eden
I would pass no man, no stranger, no tragedy or rapture
I would bathe in a world of sensation
Love, goodness and simplicity
(While violated and imprisoned by technology)
The thought of my family's graves was the only moment
I used to experience true love
That love remains infintie,
As I'll never be the man my father is
How can you "just be yourself"
When you don't know who you are?
Stop saying "I know how you feel"
How could anyone know how another feels?
Who am I to judge a priest, beggar,
Whore, politician, wrongdoer?
I am, you are, all of them already
Dear child, stop working, go play
Forget every rule
There's no fear in a dream
"Is there a village inside this snowflake?"
- a child asked me
"What's the colour of our lullaby?"
I've never been so close to truth as then
I touched it's silver lining
Death is the winner in any war
Nothing noble in dying for your religion
For your country
For ideology, for faith
For another man, yes
Paper is dead without words
Ink idle without a poem
All the world dead without stories
Without love and disarming beauty
Careless realism costs souls
Ever seen the Lord smile?
Allt he care for the world made Beautiful a sad man?
Why do we still carry a device of torture around our necks?
Oh, how rotten your pre-apocalypse is
All you bible-black fools living over nightmare ground
I see all those empty cradles and wonder
If man will never change
I, too, wish to be a decent manboy but all I am
Is smoke and mirrors
Still given everything, may I be deserving
And there forever remains the change from G to E minor
Song Of Myself lyrics
[1. From A Dusty Bookshelf]
[2. All That Great Heart Lying Still]
The nightingale is still locked in the cage
The deep breath I took still poisons my lungs
An old oak sheltering me from the blue
Sun bathing on it's dead frozen leaves
A catnap in the ghost town of my heart
She dreams of storytime and the river ghosts
Of mermaids, of Whitman's and the rude
Raving harlequins, gigantic toys
A song of mea song in need
Of a courageous symphony
A verse of mea verse in need
Of a ppure-heart singing me to peace
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing
All that great heart lying still
In silent suffering
Smiling like a clown until the show has come to an end
What is left for encore
Is the same old dead boy's song
Sung in silence
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing
A midnight flight into Covington Woods
A princess and a panther by m side
These are Territories I live for
I'd still give mt everything to love you more
[3. Piano Black]
A silent symphony
A hollow opus #1, 2, 3
Sometimes the sky is piano black
Piano black over cleansing waters
Resting pipes, verse of bore
Rusting keys without a door
Sometimes the within is piano black
Piano black over cleansing waters
All that great heart lying still and slowly dying
All that great heart lying still on an angelwing
[4. Love]
I see a slow, simple youngster by a busy street,
With a begging bowl in his shaking hand.
Trying to smile but hurting infinitely. Nobody notices.
I do, but walk by.
An old man gets naked and kisses a model-doll in his attic
It's half-light and he's in tears.
When he finally comes his eyes are cascading.
I see a beaten dog in a pungent alley. He tries to bite me.
All pride has left his wild eyes.
I wish I had my leg to spare.
A mother visits her son, smiles to him through the bars.
She's never loved him more.
An obese girl enters an elevator with me.
All dressed up fancy, a green butterfly on her neck.
Terribly sweeet perfume deafens me.
She's going to dinner alone.
That makes her even more beautiful.
I see a model's face on a brick wall.
A statue of porcelain perfection beside a violent city kill.
A city that worships flesh.
The 1st thing I ever heard was a wandering
Man telling his story
It was you, the grass under my bare feet
The campfire in the dead of night
The heavenly black of sky and sea
It was us
Roaming the rainy roads, combing the guilded beaches
Waking up to a new gallery of wonders every morn
Bathing in places no-one's seen before
Shipwrecked on some matt-painted island
Clad in nothing but the surf - beauty's finest robe
Beyond all mortality we are, swinging in the breath of nature
In early air of the dawn of life
A sight to silence the heavens
I want to travel where life travels,
Following it's permanent lead
Where the air tastes like snow music
Where grass smells like fresh-born Eden
I would pass no man, no stranger, no tragedy or rapture
I would bathe in a world of sensation
Love, goodness and simplicity
(While violated and imprisoned by technology)
The thought of my family's graves was the only moment
I used to experience true love
That love remains infintie,
As I'll never be the man my father is
How can you "just be yourself"
When you don't know who you are?
Stop saying "I know how you feel"
How could anyone know how another feels?
Who am I to judge a priest, beggar,
Whore, politician, wrongdoer?
I am, you are, all of them already
Dear child, stop working, go play
Forget every rule
There's no fear in a dream
"Is there a village inside this snowflake?"
- a child asked me
"What's the colour of our lullaby?"
I've never been so close to truth as then
I touched it's silver lining
Death is the winner in any war
Nothing noble in dying for your religion
For your country
For ideology, for faith
For another man, yes
Paper is dead without words
Ink idle without a poem
All the world dead without stories
Without love and disarming beauty
Careless realism costs souls
Ever seen the Lord smile?
Allt he care for the world made Beautiful a sad man?
Why do we still carry a device of torture around our necks?
Oh, how rotten your pre-apocalypse is
All you bible-black fools living over nightmare ground
I see all those empty cradles and wonder
If man will never change
I, too, wish to be a decent manboy but all I am
Is smoke and mirrors
Still given everything, may I be deserving
And there forever remains the change from G to E minor
Lời Việt
Hát về chính mình
[1. Từ một giá sách bụi bặm]
[2. Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm]
Chim sơn ca còn bị nhốt trong lồng
Hơi thở sâu tôi hít vào vẫn hủy hoại lồng ngực tôi
Cây sồi già che chở tôi khỏi đấng cao xanh
Đón ánh nắng trên tầng lá khô héo
Giấc ngủ chập chờn trong thị trấn ma của trái tim tôi
Nàng mơ về những câu truyện cổ và những linh hồn trên sông
Của các mỹ nhân ngư, của Whitman và đám người thô lỗ
Những chú hề gào thét, những đồ chơi khổng lồ
Cần một bài ca về chính mình
Của khúc giao hưởng can trường
Cần một vần thơ về chính mình
Của một trái tim trong trẻo hát cho tôi yên bình
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm và từ từ chết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm trên đôi cánh thiên thần
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm
Trong đau đớn thinh lặng
Mỉm cười như vai hề đến lúc hồi diễn hạ màn
Điều gì còn vương cho lời yêu cầu diễn lại
Cũng giống như khúc ca của cậu bé đã qua đời từ lâu
Hát lên trong im lặng
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm và dần dần chết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm trên đôi cánh thiên thần
Chuyến bay giữa đêm đến Covington Woods
Nàng công chúa và con báo ở bên cạnh tôi
Kia là những lãnh thổ tôi đã cống hiến cả cuộc đời
Tôi vẫn sẽ trao em tất cả để yêu em nhiều hơn
[3. Sắc dương cầm đen]
Bản giao hưởng lặng lẽ
Những tác phẩm opera trống rỗng #1, 2, 3
Đôi khi bầu trời là một sắc dương cầm đen
Sắc dương cầm đen nhuộm làn nước tinh khiết
Các cây sáo ngơi nghỉ, vần điệu chán nản
Những chiếc chìa khóa gỉ sét chẳng một cánh cửa
Đôi khi bầu trời là một sắc dương cầm đen
Sắc dương cầm đen nhuộm làn nước tinh khiết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm và dần dần chết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm trên đôi cánh thiên thần
[4. Yêu dấu]
Tôi thấy một cậu thiếu niên chậm chạp, đơn giản trên con phố đông đúc
Với một cái bát ăn xin trong bàn tay run rẩy
Cố gắng tươi cưởi nhưng tổn thương vô cùng. Không ai chú ý.
Tôi thì có, nhưng vẫn bước đi.
Một ông già trần truồng và hôn một mô hình búp bê trên căn gác xép của mình
Nơi đó tranh tối tranh sáng và ông đang khóc.
Đến phút cuối cùng khi ra đi đôi mắt ông xõa rủ.
Tôi thấy một con chó bị đánh đập trong một ngõ hẻm cay đắng. Nó cố gắng cắn tôi.
Mọi phẩm giá đều đã biến mất khỏi đôi mắt hoang dã của nó.
Tôi ước gì tôi có thừa đôi chân.
Một người mẹ đến thăm con trai, mỉn cười với anh qua song sắt.
Bà chưa bao giờ yêu anh nhiều hơn.
Một cô nàng to béo bước vào thang máy cùng tôi.
Ăn mặc sặc sỡ, một con bướm xanh lá cây trên cổ.
Mùi hương ngọt ngào kinh khủng đến điếc mũi.
Làm cho nàng càng đẹp hơn bao giờ hết.
Tôi thấy khuôn mặt một người mẫu trên bức tường gạch
Một hình tượng của sự hoàn hảo bằng sứ bên cạnh một thành phố giết chóc bạo lực.
Một thành phố tôn thờ xác thịt.
Điều đầu tiên tôi nghe thấy là
Một người đàn ông lang thang kể câu chuyện của mình
Đó là ngươi, cỏ dưới đôi chân trần của ta
Đống lửa trại giữa đêm khuya thanh vắng
Sắc đen huyền diệu của bầu trời và biển khơi
Đó là chúng ta
Rong chơi trên các con đường ướt mưa, hòa quyện cùng nhiều bãi biển
Thức dậy mỗi sáng với một kho tàng nghìn điều kỳ diệu
Tắm mình trong những vùng đất chưa ai từng thấy trước kia
Bị đắm tàu trên vài hòn đảo mờ ảo điểm tô
Không có gì bao phủ ngoại trừ chiếc áo choàng tinh tế nhất của vẻ đẹp thoáng qua
Chúng ta vượt lên trên cả sinh tử hữu hạn, xoay tròn trong hơi thở tự nhiên
Trong không khí ban sơ của bình minh sự sống
Hình ảnh đẹp đẽ tới cảnh tĩnh lặng nơi thiên đường
Tôi muốn đi đến nơi cuộc sống trôi chảy,
Theo sự chỉ dẫn vĩnh cửu ấy
Nơi không khí có vị như nhạc tuyết
Nơi cỏ có hương như mới Eden thuở sơ sinh
Tôi sẽ không gặp ai, người lạ, bi kịch hay niềm say mê
Tôi sẽ đắm chìm trong thế giới cảm xúc
Tình yêu, thiện tính và hồn nhiên
(Mà đã bị hủy hoại và cầm tù bởi công nghệ)
Ý nghĩ trước nghĩa trang gia đình tôi là khoảnh khắc duy nhất
Tôi thấu hiểu tình yêu thực sự
Tình yêu đó tồn tại đến vô tận,
Vì tôi sẽ không bao giờ trở thành người như cha tôi
Sao cha có thể “chỉ cần là chính bản thân con”
Khi cha còn chẳng biết mình là ai?
Đừng nói “Cha biết con cảm thấy như thế nào” nữa
Sao một người có thể biết người khác cảm thấy như thế nào được?
Con là ai để phán xét một giáo sĩ, kẻ hành khất,
Gái điếm, chính trị gia, tên tội phạm?
Con đã, cha đã, là tất cả bọn họ rồi
Con yêu, đừng làm việc nữa, hãy vui chơi đi
Mặc kệ mọi lề luật
Trong giấc mơ chẳng có nỗi sợ hãi đâu
“Có một ngôi làng nằm trong bông tuyết phải không?”
- một đứa trẻ hỏi tôi
“Bài hát ru của chúng ta màu gì?”
Tôi chưa từng đến gần sự thực như sau đó
Tôi đã chạm vào nó, lóng lánh ánh bạc ngay thẳng
Cái chết là kẻ thắng trận trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào
Chằng có gì vẻ vang khi chết cho đức tin
Cho tổ quốc
Cho ý thức hệ, cho lòng trung thành
Cho người khác, đúng vậy
Giấy chết mà chẳng có lời
Mực nằm vô ích không một bài thơ
Cả thế giới hấp hối không có những câu truyện kể
Không tình yêu và vẻ đẹp bị tước đoạt mất
Thứ hiện thực chủ nghĩa cẩu thả làm mất nhiều tâm hồn
Có bao giờ ta thấy Chúa mỉm cười?
Người luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho thế giới đã biến Vẻ Đẹp thành một người buồn rầu?
Tại sao ta vẫn mang xiềng xích tra tấn quanh cổ?
Ôi, tiền khải huyền của các ngươi sao mục rữa biết chừng nào
Toàn bộ những kẻ ngu ngốc mang cuốn kinh thánh bìa đen sống qua cơn ác mộng trên mặt đất
Ta thấy tất cả những chiếc nôi trống rỗng và tự hỏi
Nếu con người không bao giờ thay đổi
Tôi, cũng, mong muốn là một bậc quân tử đứng đắn nhưng tất cả những gì tôi là
Là sương khói và kính ảnh
Vẫn trao đi mọi điều, liệu tôi có được tụng ca
Và đó mãi mãi còn lại sự đổi thay từ âm Sol thứ sang âm E thứ
[1. Từ một giá sách bụi bặm]
[2. Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm]
Chim sơn ca còn bị nhốt trong lồng
Hơi thở sâu tôi hít vào vẫn hủy hoại lồng ngực tôi
Cây sồi già che chở tôi khỏi đấng cao xanh
Đón ánh nắng trên tầng lá khô héo
Giấc ngủ chập chờn trong thị trấn ma của trái tim tôi
Nàng mơ về những câu truyện cổ và những linh hồn trên sông
Của các mỹ nhân ngư, của Whitman và đám người thô lỗ
Những chú hề gào thét, những đồ chơi khổng lồ
Cần một bài ca về chính mình
Của khúc giao hưởng can trường
Cần một vần thơ về chính mình
Của một trái tim trong trẻo hát cho tôi yên bình
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm và từ từ chết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm trên đôi cánh thiên thần
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm
Trong đau đớn thinh lặng
Mỉm cười như vai hề đến lúc hồi diễn hạ màn
Điều gì còn vương cho lời yêu cầu diễn lại
Cũng giống như khúc ca của cậu bé đã qua đời từ lâu
Hát lên trong im lặng
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm và dần dần chết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm trên đôi cánh thiên thần
Chuyến bay giữa đêm đến Covington Woods
Nàng công chúa và con báo ở bên cạnh tôi
Kia là những lãnh thổ tôi đã cống hiến cả cuộc đời
Tôi vẫn sẽ trao em tất cả để yêu em nhiều hơn
[3. Sắc dương cầm đen]
Bản giao hưởng lặng lẽ
Những tác phẩm opera trống rỗng #1, 2, 3
Đôi khi bầu trời là một sắc dương cầm đen
Sắc dương cầm đen nhuộm làn nước tinh khiết
Các cây sáo ngơi nghỉ, vần điệu chán nản
Những chiếc chìa khóa gỉ sét chẳng một cánh cửa
Đôi khi bầu trời là một sắc dương cầm đen
Sắc dương cầm đen nhuộm làn nước tinh khiết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm và dần dần chết
Trái tim vĩ đại đó vẫn đang nằm trên đôi cánh thiên thần
[4. Yêu dấu]
Tôi thấy một cậu thiếu niên chậm chạp, đơn giản trên con phố đông đúc
Với một cái bát ăn xin trong bàn tay run rẩy
Cố gắng tươi cưởi nhưng tổn thương vô cùng. Không ai chú ý.
Tôi thì có, nhưng vẫn bước đi.
Một ông già trần truồng và hôn một mô hình búp bê trên căn gác xép của mình
Nơi đó tranh tối tranh sáng và ông đang khóc.
Đến phút cuối cùng khi ra đi đôi mắt ông xõa rủ.
Tôi thấy một con chó bị đánh đập trong một ngõ hẻm cay đắng. Nó cố gắng cắn tôi.
Mọi phẩm giá đều đã biến mất khỏi đôi mắt hoang dã của nó.
Tôi ước gì tôi có thừa đôi chân.
Một người mẹ đến thăm con trai, mỉn cười với anh qua song sắt.
Bà chưa bao giờ yêu anh nhiều hơn.
Một cô nàng to béo bước vào thang máy cùng tôi.
Ăn mặc sặc sỡ, một con bướm xanh lá cây trên cổ.
Mùi hương ngọt ngào kinh khủng đến điếc mũi.
Làm cho nàng càng đẹp hơn bao giờ hết.
Tôi thấy khuôn mặt một người mẫu trên bức tường gạch
Một hình tượng của sự hoàn hảo bằng sứ bên cạnh một thành phố giết chóc bạo lực.
Một thành phố tôn thờ xác thịt.
Điều đầu tiên tôi nghe thấy là
Một người đàn ông lang thang kể câu chuyện của mình
Đó là ngươi, cỏ dưới đôi chân trần của ta
Đống lửa trại giữa đêm khuya thanh vắng
Sắc đen huyền diệu của bầu trời và biển khơi
Đó là chúng ta
Rong chơi trên các con đường ướt mưa, hòa quyện cùng nhiều bãi biển
Thức dậy mỗi sáng với một kho tàng nghìn điều kỳ diệu
Tắm mình trong những vùng đất chưa ai từng thấy trước kia
Bị đắm tàu trên vài hòn đảo mờ ảo điểm tô
Không có gì bao phủ ngoại trừ chiếc áo choàng tinh tế nhất của vẻ đẹp thoáng qua
Chúng ta vượt lên trên cả sinh tử hữu hạn, xoay tròn trong hơi thở tự nhiên
Trong không khí ban sơ của bình minh sự sống
Hình ảnh đẹp đẽ tới cảnh tĩnh lặng nơi thiên đường
Tôi muốn đi đến nơi cuộc sống trôi chảy,
Theo sự chỉ dẫn vĩnh cửu ấy
Nơi không khí có vị như nhạc tuyết
Nơi cỏ có hương như mới Eden thuở sơ sinh
Tôi sẽ không gặp ai, người lạ, bi kịch hay niềm say mê
Tôi sẽ đắm chìm trong thế giới cảm xúc
Tình yêu, thiện tính và hồn nhiên
(Mà đã bị hủy hoại và cầm tù bởi công nghệ)
Ý nghĩ trước nghĩa trang gia đình tôi là khoảnh khắc duy nhất
Tôi thấu hiểu tình yêu thực sự
Tình yêu đó tồn tại đến vô tận,
Vì tôi sẽ không bao giờ trở thành người như cha tôi
Sao cha có thể “chỉ cần là chính bản thân con”
Khi cha còn chẳng biết mình là ai?
Đừng nói “Cha biết con cảm thấy như thế nào” nữa
Sao một người có thể biết người khác cảm thấy như thế nào được?
Con là ai để phán xét một giáo sĩ, kẻ hành khất,
Gái điếm, chính trị gia, tên tội phạm?
Con đã, cha đã, là tất cả bọn họ rồi
Con yêu, đừng làm việc nữa, hãy vui chơi đi
Mặc kệ mọi lề luật
Trong giấc mơ chẳng có nỗi sợ hãi đâu
“Có một ngôi làng nằm trong bông tuyết phải không?”
- một đứa trẻ hỏi tôi
“Bài hát ru của chúng ta màu gì?”
Tôi chưa từng đến gần sự thực như sau đó
Tôi đã chạm vào nó, lóng lánh ánh bạc ngay thẳng
Cái chết là kẻ thắng trận trong bất kỳ cuộc chiến tranh nào
Chằng có gì vẻ vang khi chết cho đức tin
Cho tổ quốc
Cho ý thức hệ, cho lòng trung thành
Cho người khác, đúng vậy
Giấy chết mà chẳng có lời
Mực nằm vô ích không một bài thơ
Cả thế giới hấp hối không có những câu truyện kể
Không tình yêu và vẻ đẹp bị tước đoạt mất
Thứ hiện thực chủ nghĩa cẩu thả làm mất nhiều tâm hồn
Có bao giờ ta thấy Chúa mỉm cười?
Người luôn toàn tâm toàn ý chăm sóc cho thế giới đã biến Vẻ Đẹp thành một người buồn rầu?
Tại sao ta vẫn mang xiềng xích tra tấn quanh cổ?
Ôi, tiền khải huyền của các ngươi sao mục rữa biết chừng nào
Toàn bộ những kẻ ngu ngốc mang cuốn kinh thánh bìa đen sống qua cơn ác mộng trên mặt đất
Ta thấy tất cả những chiếc nôi trống rỗng và tự hỏi
Nếu con người không bao giờ thay đổi
Tôi, cũng, mong muốn là một bậc quân tử đứng đắn nhưng tất cả những gì tôi là
Là sương khói và kính ảnh
Vẫn trao đi mọi điều, liệu tôi có được tụng ca
Và đó mãi mãi còn lại sự đổi thay từ âm Sol thứ sang âm E thứ
Nếu bạn thích bài hát hãy để lại lời comment nhé