Nghệ sĩ :
P!nk
Top bài hát
- Just Give Me A Reason (Ft. fun.)
- Try
- Please Don't Leave Me
- Beam Me Up
- My Vietnam
- Blow Me (One Last Kiss)
- Get The Party Started
- Are We All We Are
- Good Old Days
- Leave Me Alone (I'm Lonely)
- Raise Your Glass
- How Come You're Not Here?
- Lady Marmalade (Christina Aguilara
- My Signature Move
- Slut Like You
- Ave Mary A
- The Truth About Love
- So What
- The Great Escape
- True Love (ft. Lily Allen)
- Trouble
- Mean
- Who Knew
- You Make Me Sick
- Timebomb
- Is This Thing On?
- Cuz I Can
- Run
- Heartbreak Down
- Most Girls
Thông tin
Đang cập nhật..
Alecia Beth Moore được biết đến nhiều hơn với cái tên Pink hoặc P!nk. Cô là một ca sĩ, nhạc sĩ người Mỹ, nổi tiếng từ năm 2000 với album Cant Take Me Home. Cô đã giành 2 giải Grammy và tiêu thụ được hơn 35 triệu album trên toàn thế giới.
P!nk được vinh danh trên Đại lộ danh vọng âm nhạc nước Anh với cương vị là Nghệ sĩ tiêu biểu của thế kỷ 21.
Thơ ấu
P!nk sinh ra tại Elkins Park trong gia đình có bố là cựu binh từng tham gia chiến tranh tại Việt Nam và mẹ là một y tá. Cô lớn lên tại Doylestown, Pennsylvania và sống trong tình thương yêu của cha mẹ. Người có ảnh hưởng lớn nhất đối với cô trong cuộc đời là cha. Hồi cô còn nhỏ, cha thường chơi đàn guitar và hát cho cô nghe, ông đã biến âm nhạc trở thành dòng chảy ăn sâu vào trong tiềm thức của cô bé P!nk ngày đó.
Những nghệ sĩ gây ấn tượng và ảnh hưởng sâu sắc nhất đến P!nk là Janis Joplin, Steven Tyler, Bad Religion, Mary J. Blige, Bob Marley, Billy Joel, Indigo Girls, Don McLean, 2Pac, và The Notorious B.I.G..
Ngay từ khi còn nhỏ, cô bé P!nk nghịch ngợm đã thể hiện tài năng ca hát của mình mặc dù cô hay mắc những chứng bệnh về cổ họng. Ở độ tuổi thiếu nhi, cô đã tham gia khóa học kỹ năng ca hát và biểu diễn trên sân khấu. Đến năm 14 tuổi, P!nk bắt đầu trình diễn tại các câu lạc bộ ở khắp Philadelphia. Sau đó khoảng 2 năm, cô tham gia vào một nhóm nhạc gồm 3 thành viên có tên gọi Choice.
Sự nghiệp âm nhạc
Vài năm sau đó, P!nk mới thực sự bắt đầu sự nghiệp âm nhạc chuyên nghiệp của mình khi cô ký một hợp đồng thu âm với hãng đĩa nổi tiếng của địa phương LaFace Records. Album đầu tay của cô lấy nhan đề là Cant Take Me Home phát hành ngày 4 tháng 4 năm 2000.
Mùa xuân năm 2001, P!nk cùng với rapper Lil Kim, ca sĩ nhạc R&B/pop Mýa, và ca sĩ nhạc pop Christina Aguilera làm lại ca khúc nổi tiếng năm 1975 của Labelle có nhan đề "Lady Marmalade". Được sản xuất bởi hai nhà sản xuất nổi tiếng nhạc hip-hop là Rockwilder và Missy Elliott, ca khúc được lấy làm nhạc trong bộ phim Moulin Rouge!. Đĩa đơn này đứng vị trí số 1 trên bảng xếp hạng đĩa đơn Billboard Hot 100 và giành một giải Grammy cho "Sự hợp tác nhạc Pop xuất sắc nhất".
Sau khi đạt được một số thành tựu nhất định, P!nk tỏ ra mệt mỏi vì phải chạy theo thị trường và làm hài lòng thị hiếu của người nghe nhạc, cô đã quyết tâm trở thành nhạc sĩ, tự mình viết nên những ca khúc mà mình muốn thể hiện. Kết quả là Missundaztood ra đời vào tháng 11 năm 2001 trong đó các ca khúc đều do P!ink là đồng tác giả. Phối hợp với Perry trong sáng tác và sản xuất, P!nk đã nhận được khá nhiều sự khen ngợi cho album này. Đứng vị trí thứ 5 trong bảng xếp hạng nước Mỹ và chiếm ngôi vị quán quân tại các bảng xếp hạng ở nhiều quốc gia khác, album có nhiều ca khúc hit như "Dont Let Me Get Me", "Just Like a Pill" và "Family Portrait". M!ssundaztood là album bán chạy thứ hai tại Anh trong năm 2002 còn P!nk là nữ nghệ sĩ có album bán chạy nhất trên toàn cầu cũng trong năm đó.
Không dừng lại ở đó, album studio thứ 3 của P!nk, Try This, được tung ra vào ngày 11 tháng 11 năm 2003, tức là gần 2 năm so với mốc ra đời của album thứ hai. Mặc dù album chỉ đứng vị trí thứ 9 tại Mỹ, Canada, Anh và Úc với 3,5 triệu bản bán ra trên toàn thế giới nhưng không thu lại được nhiều thành công như mong đợi và không thể bì với sự xuất sắc mà M!ssunderztood đạt được. Cả 3 đĩa đơn nằm trong album này là "Trouble", "God Is A DJ" và "Last to Know" đều không thể lọt vào top 40 trên các bảng xếp hạng nước Mỹ mà chỉ có thể đứng trong top trên các bảng xếp hạng ở những thị trường âm nhạc khác. Mặc dù vậy, Pink vẫn nhận được 2 đề cử giải Grammy vào năm 2004 cho "Feel Good Time" và "Trouble".
Không quá chán nản với kết quả đó, album thu âm thứ 4 của cô vẫn được phát hành như dự tính vào ngày 4 tháng 4 năm 2006. I’m Not Dead là một nhạc phẩm kết hợp giữa Pink và một số nhà sản xuất khác bao gồm Max Martin, Billymann, MachoPsycho, Christopher Rojas, Butch Walker, Lukasz Gottwald, và Josh Abraham. Album mang về cho P!nk nhiều thành công hơn trông đợi. Đứng vị trí thứ 6 tại nước Mỹ, nhận giải thưởng album vàng và từng chiếm ngôi vị cao trên bảng xếp hạng album Billboard Top 20, album này là album bán chạy thứ 5 của P!nk. Hơn 6,5 triệu bản được tiêu thụ hết trên toàn cầu và đạt thành công nhất tại hai nước Anh và Úc.
Ngày 18 tháng 8 năm 2008, "So What" - đĩa đơn đầu tiên từ album thứ 5 Funhouse chính thức phát hành. Đĩa đơn nhanh chóng leo lên vị trí số 1 tại bảng xếp hạng đĩa đơn của Mỹ, Anh, Canada và nhiều quốc gia khác. "So What" cũng là đĩa đơn quán quân đầu tiên của Pink tại Billboard Hot 100 với vai trò hát đơn. Đồng thời cô cũng đang khởi động tour diễn Funhouse Tour. Tính đến cuối tháng 6 năm 2009 hơn 4,2 triệu album đã được tiêu thụ trên toàn thế giới.